Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

LỬA SỐNG (Nguyễn Khắc Sơn)


                          LA  SNG
                                                
Lửa Sống xin dâng hiến cho đời những nhiệt huyết đang hực hồi cháy trong trái tim trẻ này.

1
Mặt biển! Những con sóng vồ vập vào bờ, những con sóng quá bức xúc ngột ngạt trong một đại dương chật trội ứ đọng bởi khát vọng biển khơi của muôn vàn nhánh sông. Mỗi lần xô bờ đá, vang vọng bọt sóng nói nên một tiếng nói khát vọng của đại dương. Việt Nam là đất biển là những người con của Biển. Con người Việt Nam luôn nhìn vào cái bao la, rộng lớn, nhưng cũng không ít sóng gió để mà khát vọng, mà lắng nghe âm hưởng mái chèo của cha dạt về một trái tim yêu mây trời, lãng tử giữa đại dương.
Nguyên lại lặng lẽ mở nhật ký của chị hai ra và tò mò tiếp những bí của một quãng đời.
Chúng ta luôn ước mơ có cuộc sống tiện nghi tốt hơn để dễ đạt được ước mơ hơn, tại sao chúng ta không nghĩ rằng những người khác chỉ mong có cuộc sống như ta là có được một điều kiện lý tưởng để đạt được sự nghiệp. Vậy mới biết bác sĩ Trần Bồng Sơn thật cao quý bởi nghị lực phi thường của một nhà tình dục học. Ông từng ngồi khóc dưới chân đức mẹ ở nhà thờ lớn Sài Gòn vì mới được tin đậu đại học, nhưng ông khóc không phải vì vui mừng và đội ơn chúa đã soi sáng cho ông thi đậu vào đại học. Mà ông khóc vì không biết lấy đâu ra tiền để mà tiếp tục được đi học đây! Trước kia ông ấy đói ai cho ông ấy cơm ăn, ông ấy muốn có một chiếc xe đạp đi học ai cho ông ấy xe, khi ông ấy là sinh viên đại học ai cho ông tiền nghiên cứu và sau này ông ấy đã trở thành nhà khoa học ai cho ông ấy nghị lực?
Mười chiếc bát ăn cơm cao cấp hiệu Minh Long mẹ mua về. Đứa em mình nó xem tỉ mỉ rồi mân mê từng đường nét, hoa văn, chất men rồi trầm trồ khen đó là một mĩ nhân sinh ra từ lòng đất. Người con của đất trưởng thành từ nét cọ, hoàn hảo từ mái lò. Chăm chút miếng ăn cho nhân gian tưởng chừng như là một việc rất tầm thường ấy cũng đòi hỏi một nghệ thuật và mỹ thuật của người đẹp hoá hồn từ đất.
Hôm nay khi rửa bát vô tình làm sứt một miếng nhỏ bằng nửa hạt gạo, thế là đến bữa ăn mình không dọn chiếc bát đó ra. Rồi bữa tối đứa em mình nó lấy cho nó ăn, nó cười và nói với mình rằng “Hạnh phúc của đồ vật là được sống hết mình, thật đáng thương cho một tuyệt tác khi không còn được trưng dụng nữa chỉ vì cái lỗi bé nhỏ ấy. Khi nào ăn chị cứ dọn bát này cho em nhé!” Ôi! Đứa em mình nó phải lòng người con của đất mất rồi! Thật là nhân bản.
Đứa em mình nó muốn là nhà dịch thuật, nhà nghiên cứu hán nôm, nhà văn, nhà sử học, nhà khảo cổ, nhà trùng tu di tích…Ôi trời ơi! Toàn nhà nhà với nhà, có lẽ đứa em mình là một thành phố trong bụng nó có hàng ngàn nóc nhà vậy! Cứ khi nào có ý tưởng mới nó lại xây thêm một căn nhà mới cho đứa con tinh thần, chắc đến ngày nào đó không chừng nó trở thành một nhà nước không hay!
À! Mà nghĩ ra thì mình cũng có khác gì em mình đâu nhỉ! Mình chẳng phải mong muốn trở thành người chế tạo ra con tàu vũ trụ, vệ tinh nhân tạo, động cơ điều khiển máy bay, trạm dừng tàu bay và mơ ước đặt chân lên các vì sao…Mình chẳng phải là một vũ trụ bao la, chứa đựng trong đó hàng bao nhiêu tinh tú và các vật thể bay là gì!
Đêm dài lắm mộng! Người như chúng ta càng sống lâu càng mang vác thêm nhiều trách nhiệm cho đời. Thôi! Mặc kệ cái đêm dài, mặc kệ những cái ý tưởng cứ dào dạt gởi gắm trong những trái tim đa cảm.
Nào em ơi! Người em trai thông minh đáng yêu của chị! Hãy thật sự cho mình làm chủ từng căn nhà ấy đi! Phát huy sức mạnh của từng tế bào trên cơ thể. Một căn nhà ấy thôi sẽ trở lên kì vĩ, nó sẽ đưa chúng ta làm chủ giấc mơ của một siêu vũ trụ! Bộ óc nằm trên đỉnh đầu con người, con người ngồi trên đỉnh đầu của những loài thú khổng lồ, hoang dại và những khối sắt vô sinh, bề thế của con tàu vũ trụ phải bay theo quỹ đạo của trí tuệ con người. Hãy hòa nhập vào thế giới để cùng là những con người nằm trong mạng thần kinh chi phối, làm đảo điên vũ trụ này!”
Đọc hết trang ấy Nguyên cháy lên cảm xúc một cách rộn ràng.
Bầu trời đêm tháng chín của Vũng Tàu sâu thăm thẳm. Hiển hiện lên chòm sao Đại Bàng Tinh ở vĩ độ bắc 50 kéo chếch xuống phía nam đường xích đạo. Chòm sao đó là hiện thân của chúa rừng lừng danh tàn bạo, đã bị mẹ Âu Cơ và năm mươi người con khuất phục lúc khai thiên lập địa và đã chịu sự điều lệnh của mẹ Âu Cơ. Hàng năm đến mùa bão tố này phải xuất hiện trên bầu trời để định hướng cho những con tàu của cha Lạc Long Quân vững vàng tay lái và xác định phương hướng trên biển cả. Bấy nhiêu cũng đủ gợi lên cái kỳ vỹ của vẻ đẹp thiên nhiên, của cái bí ẩn mà hàng nghìn đời nay con người chỉ khám phá ra nó bằng sự bay bổng của những giấc mơ. Ta hơi liếc con mắt đi một chút về hướng đông nam là một giấc mơ khác hiện ra bằng chòm sao Thiên Cầm. Chòm sao được dệt bằng hiện hữu của bàn tay mẹ Âu Cơ như đang gảy phím đàn cùng tiếng đệm của gió gởi đến cha Lạc xa xôi. Những giấc mơ đó vẫn là bá chủ của mọi bí ẩn trên bầu trời. Cho đến ngày nay, con người cứ ngước nhìn lên, nhìn lên mà chết ngộp trong cái khát vọng hiện hữu của các vì sao.
Ôi…!
Tôi muốn khóc vì tôi yêu người quá độ!
Yêu vì sao đến hạt bụi tầm thường
Ta bất hạnh vì không được làm dòng sông hay hoa cỏ
Phải làm người để nhìn đời rồi xúc động mà yêu thương.
Chị Hai ơi! Em sẽ làm tiếp những gì chị để lại. Nguyên thầm thì.
Và quyết định.
Vào cuộc.
***
- Nguyên ơi! Có bao giờ Nguyên được ai khen rằng mình có một khả năng về lĩnh vực gì đấy chưa? Mà nếu mình đi theo lời khuyên đó thì mình sẽ phát huy được sở trường và thành đạt vì Trà nghĩ rằng.
 “Trên đời này chẳng có gì đáng ngạc nhiên và tự hào lắm khi thấy mình có năng khiếu về một lĩnh vực gì đấy! Mình không phải đặc biệt mà có hàng ngàn người có năng khiếu như mình, cái cần thiết là phải lao động cật lực để đánh bật mình ra khỏi hàng ngàn người đấy để trở thành đặc biệt  hơn Nguyên ạ! Cho dù mình có đạt huy chương vàng quốc tế đi chăng nữa mình cũng phải tiếp tục lao động cật lực hơn nữa để bật mình lên với những người có vinh quang như mình và để dấu ấn trong ngành khoa học mình đang theo đuổi. Đó mới là cái đích đích thực cuối cùng của người được xem là có năng khiếu. Nguyên có nghĩ vậy không?”
- Đúng! Rất đúng Hương Trà à! Đấy mới là thước đo của người thật sự có năng lực, được đánh giá là có năng khiếu chỉ là sơ khai của trí tuệ cần phải đánh thức thôi! Trong cuộc đua còn cần đến yếu tố kiên trì và sự quyết tâm nữa phải không Hương Trà!
Nguyên lẩm bẩm mãi câu nói của Hương Trà: Có hàng ngàn người có năng khiếu như mình, cái cần thiết là phải lao động cật lực để đánh bật mình ra khỏi hàng ngàn người đấy để trở thành đặc biệt hơn.
Câu nói đó khiến Nguyên thật sự quyết định.
Nhập tâm.
***
Những cuốn sách nằm chất đống trong căn phòng của chị hai đã được Nguyên mạnh dạn mở ra. Đọc. Nghiền ngẫm. Những trang web về điện tử cho người muốn tham gia diễn đàn học tập và gia nhập thành viên luôn là điểm hẹn của Nguyên. Những bài học về vật lý trong nhà trường được Nguyên tận dụng tối đa tài nguyên trí tuệ của thầy cô.
Bạn bè đến nhà luôn luôn bắt gặp hình tượng nhập tâm của Nguyên. Kìa...! Nguyên đang ngồi im, nghiền ngẫm với những công thức vật lý. Vầng trán suy tư, đôi vai gù xuống bất động như một bức tượng nặng nề. Tựa hồ như hàng ngàn nhà vật lý tách linh hồn ra từ những cuốn sách đã đọc, cùng đè nén nên cái thể xác đăm chiêu giúp sức Nguyên cho ra lời giải đáp.

2
Sắp tết. Những hàng cây xoan đỏ mơn mởn dang rộng cánh tay như những chùm ô dù, che nắng từng bước chân cho khách bộ hành trên mọi con phố Vũng Tàu. Những nhánh bò cạp nước vàng rực rỡ dưới ánh nắng êm đềm của hơi xuân. Bãi Dâu, bãi Dứa và sườn đồi Bạch Dinh vẫn khoác lại chiếc áo xuân đính những chùm hoa sứ vốn có của mình.
Cái bây giờ Nguyên cần là một nơi không phiền phức ai và cũng không muốn ai can thiệp đến công việc của mình. Dì của Nguyên có chồng đang sống trên Đất Đỏ làm nghề trồng tiêu, trái cây và nhân giống gia cầm. Dịp tết này cả nhà phải về Quảng Bình sớm hơn để bốc mộ bố chồng nên không có người trông nhà. Cơ hội tốt nhất đến với Nguyên.
Ngày đầu tiên đến vùng ngoại ô dày đặc cỏ hoa. Những ngọn gió mát lạnh tuôn ra từ các kẽ lá run lên những tiếng lạo xạo, rì rào cùng những tiếng chim chích, chim cu gáy mỗi sớm bình minh nghe thật lạ tai.
Tất cả những hành trang mang theo phục vụ cho việc hoàn thiện mô hình đã được bày ra, phân loại theo theo từng mục. Bắt tay ngay vào công việc. Cứ thế những vi mạch cảm ứng để tăng mức độ khuyếch đại của sự chuyển động cơ mu bàn tay để biến thành dao động điện đã được Nguyên làm tỉ mỉ ngăn nắp hơn trên một bản mạch. Năm lần bảy lượt ráp hàn cẩn thận. Tán lá cây thầm thì với gió ôm cả một khuôn viên của tòa nhà nằm ngoan hiền trong tiếng ru của mùi hương nồng cây trái, xua đuổi cái ồn ã xa xôi của thị thành cố len vào các tòa nhà ngoại ô đang tìm sự yên ắng.
Nguyên buông tay khỏi món đồ dở dang, đôi mắt mệt mỏi lờ đờ chớp nhẹ rồi nhìn quanh. Chỉ có ánh đèn cùng Nguyên thao thức, khung trời êm như chỉ muốn lắng nghe mỗi hơi thở của chính Nguyên. “Chà! Đã 12h đêm rồi! lại một lần nữa mình chứng kiến sự giao thoa của ngày cũ và mới” Lặng lẽ bước ra sân ngước lên bầu trời đầy sao. Nguyên phải thốt lên trong lòng với cái bầu trời ấy “Sao mà đẹp thế! Đây mới thật sự là một bầu trời sao đúng nghĩa, nó cong vòng như một chiếc chảo ụp xuống mặt đất. Giữa tầm mắt Nguyên, chòm sao Lạp Hộ, dũng sĩ của bầu trời, là kim chỉ nam cho bốn hướng hiện ra rực rỡ. Đến ngôi sao Lamda yếu ớt trong chòm sao ấy cũng ngời lên một cách kiêu kì!”
Ta muốn xé bầu trời xanh làm áo
Điểm hoa văn bằng những đốm mắt sao
Nhuộm thêm chút ánh trăng vàng huyền ảo
Khoác nên mình bản vũ trụ tình ca.
Gió trời hây hây mát lành thanh khiết cứ thoang thoảng lộng đến như muốn thổi bừng lên những hạt than trời tỏ tỏ, mờ mờ trong bếp đêm sưởi ấm bầu trời. Ôi! Khiến ta dễ dàng liên tưởng đến những ánh sáng đơn sơ ngày xưa ấy đã soi trí cho ông cha ta thành quan thành chúa. Đèn trời không bao giờ tắt cũng như ánh than trời không bao giờ nguội. Đèn trời! Tôi muốn hái, tôi muốn thắp ánh sáng ấy mãi mãi trong tâm hồn để con tim tôi luôn sáng suốt trong giây phút lầm than. Con tim tôi luôn sáng mãi cùng Tô Tịch sau những đêm đèn sách lá lửa, để cùng sống mãi với Chí Nam Nhi của Nguyễn Công Trứ xưa.
Nguyên rướn người lên chiếc giường và mơ màng thì bỗng nhiên phát hiện một điều kì diệu. Bên tai lại vang lên tiếng kêu ti tỉ của côn trùng. Có mấy ai đã ngủ, có mấy ai lắng lại để được cảm nhận cái tâm sự du dương của trời đêm. Nghe đi! Điệu nhạc của màn đêm sao mà quyến rũ thế, ta đang chìm trong một không gian huyền bí, người ở đâu! Người cất lên từ đâu! Mà tôi không được thấy nguồn gốc của người!
Rồi trong màn đêm của giấc ngủ. Điệu nhạc du dương ấy bỗng im bặt, rồi lại một điệu nhạc và chỉ một điệu nhạc ngân lên thánh thót đến tuyệt diệu tựa như một nhạc trưởng giương lên khúc dạo đầu lấy cung làm điểm tựa cho cả giàn nhạc lặng nhịp chờ phút so dây. Trời ơi! Tiếng nhạc tuyệt diệu ấy chỉ ngay bên, ngay bên mình thôi! Hãy gặp ngay vị nghệ sĩ ấy! Nguyên bật người dậy lần theo tiếng nhạc. Ồ! Đây rồi! Một chú dế mèn “sau lò sưởi” đang giương đôi cánh tung lên không gian hút luôn tâm hồn vốn đa cảm của Nguyên vào một vũ trụ đầy nắng, mưa, hoa cỏ, núi sông... của mảnh đất văn minh châu Âu đến sứ cát sa mạc châu Phi mà cả đời nghệ sĩ đã lang thang, đã hấp thụ được trên khắp thế giới 254 năm qua từ lúc bên Môda nay đã đến nước ta. Chú dế không còn là chú dế nữa mà là một bản giao hưởng bốn mùa, năm châu, tứ biển và tất cả những gì tinh tinh tuý nhất của đất trời chứa chan trong cung đàn thần kì ấy cứ xối xả ra khiến Nguyên phải thốt lên.
 Ôi! Trời ơi! Vậy mới biết, làm sao có thể “trách” được Môda. Chú dế mèn sau lò sưởi đã châm ngòi cảm xúc cho bước đi của một thiên tài.
Ôi! Nhạc đêm ơi! Nếu có thể, tôi sẽ thức trắng đêm nay, đêm mai và cả mai kia nữa để được hiểu chút về người.
Thêm mấy ngày trời bỏ quên sự dong duổi của mặt trăng mặt trời xoay vần giữa ngày và đêm. Nguyên tiếp tục say mê lắp ráp bo phím cảm ứng điều khiển của bàn tay phải, phức tạp như một mớ bòng bong. Xong Nguyên lại bắt đầu bắt tay vào lắp ráp bo phím cảm ứng của bàn tay trái. Rút kinh nghiệm sai sót và những chi tiết thao tác thừa của lần lắp ráp trước, Nguyên đã làm nhanh hơn, nhưng cũng phải tỉ mỉ đến tận khuya mới hoàn thành được.
Việc tiếp theo Nguyên lắp ráp bo mạch nhận tia hồng ngoại phát ra từ bàn phím tay trái và bàn tay phải kết nối với máy vi tính và chỉ còn nó coi như xong tất cả cơ bản về phần cứng. Nguyên thì thầm “Mình sắp sửa thấy công trình hoàn thiện”
Ngày tiếp theo, Nguyên nạp vi xử lý cho con chip và cài đặt phần mềm tiếp quản cho máy tính. Càng ngày Nguyên càng cảm thấy như cái đích sắp đến và càng ra sức phấn đấu không ngơi nghỉ. Chỉ còn nó thôi, vài chi tiết nhỏ nhặt ấy nữa thì cái ẩn số lao động gần hai năm của Nguyên sẽ cho kết quả.
Sắp xong rồi! Nguyên sẽ vỡ oà lên mất vì sắp sửa thấy thành công, sản phẩm sẽ hoạt động. Mất thêm một thời gian nữa để đấu nối các mạch điện còn lại của bộ nhận hồng ngoại. Công việc đã hoàn tất.
Nguyên hồi hộp cắm bộ nhận tín hiệu hồng ngoại vào cổng USB. Sau vài giây trên máy tính hiện lên dòng chữ “Đã nhận được tín hiệu của thiết bị ngoại vi” tiếng thở nhẹ phát ra.
Tiếp tục gắn bộ cảm ứng phát tia hồng ngoại lên cổ tay. Sau cái chạm tay trên bề mặt của con photodiot để kích hoạt nguồn, Nguyên lại mừng rơn lên vì máy tính lại nhận được tín hiệu của mạch điều khiển. “Nó lại cho kết quả nhanh đến thế sao?” Nguyên thì thầm và điều khiển ngón tay cho tín hiệu cảm ứng và ngước lên màn hình chờ điểu kì diệu xảy ra. Đỏ bừng mặt, cơ thể nóng ran, mồ hôi tuôn xuống mớ tóc mai. Niềm hy vọng vụt tắt khi ngước lên màn hình thì thấy tín hiệu không xử lý được, nó cứ trơ trơ ra lạnh lùng như muốn chặn đứng thế tấn công sung mãn và đắc thắng của Nguyên. Không tin vào mắt mình, cậu ta cố nắn lại bộ phát tín hiệu như ý nó chỉ bị lỏng cái gì đó thôi, những suốt năm phút, mười phút rồi ba mươi phút trôi qua nó vẫn đứng trơ trơ ra tiếp tục trêu ngươi. Nguyên đã phải ngậm ngùi “Một cánh cửa của lâu đài đã bị đánh rơi chìa khóa mất rồi!” Bỗng điện thoại lại rung và tin nhắn của Hương Trà hiện ra.
Nguyên vẫn còn hì hục với chiếc máy sao? Có cần phải vậy không? Năm nay Nguyên phải thi tốt nghiệp rồi! Nguyên hứa với Hương Trà vậy rồi mà!
Tùy thôi! Nguyên chưa nghe câu “Chỉ có những người ngốc mới có những quyết định và lời hứa chắc như đinh đóng cột” hay sao?
Ngày hôm sau! Nguyên kết hợp với bản thiết kế và dùng áp kế dò tìm lỗi của từng linh kiện. Bắt đầu từ mạch điều khiển, với nghi vấn đầu tiên là do nguồn yếu và được thay nguồn mới, tình trạng vẫn y nguyên. Tâm điểm thứ hai quay sang nghi vấn lỗi của bộ khuyếch đại dao động không đủ lớn dẫn đến tín hiệu không xử lý nổi. Mất hơn ngày trời kiểm tra sự cố mọi chuyện vẫn không tiến triển gì. Nguyên phát khùng lên đặt cho nó cái tên khốn kiếp với cái quỷ quái tệ bạc nhất trên đời này, làm điện tử mà nóng tính chắc có lẽ cái thứ cứng đầu này sẽ nát bét như tương bần rồi.
Nghĩ chắc có sai sót từ khâu thiết kế. Nguyên bỏ tất cả làm lại mạch mới, sau môt ngày sự quyết tâm cao độ khiến Nguyên làm nhanh hơn ngoài sức tưởng. Khi lắp lại chờ hoạt động, nó cũng vẫn chỉ là một dãy chấm trên màn hình.
Thất vọng! Mệt mỏi! Cái màn đêm kinh hoàng lại xuất hiện. Chân tay run lẩy bẩy, ruột gan cồn cào, cậu ta giật mình nhớ ra “Chết rồi từ trưa đến giờ mình chưa ăn gì cả” đi làm vội một tô mì. Bấy giờ mới cảm nhận thấy hơi lạnh phả ra bên mình, những giọt sương bay lắc léo trên cao cuốn theo cái ánh vàng của trăng lộ diện qua ánh đèn bờ giậu đổ nhòe trên các tán lá như một trận mưa non vừa ngớt. Những ánh sáng lạnh lập lòe quần tụ dưới tán lá, tránh sự truy đuổi lạnh lẽo của hơi sương. Nguyên đổ cặn nước của tô mì xuống cỏ, một làn khói sùi lên như một làn nước sôi.
Lại một ngày đẹp trời trở lên u uất với Nguyên bởi công trình dang dở. Điện thoại reo, số của mẹ gọi đến.
- Đêm nay giao thừa có về xem bắn pháo hoa không?
- Không mẹ ơi! Làm gì có ai trông nhà mà đi đêm vậy được!
- Vậy sáng mai về đi nhé!
- Vâng! Mai con về!
Không có mẹ gọi đến chắc Nguyên cũng không biết rằng nay đã là đêm giao thừa! Rồi tiếp tục công việc lần này Nguyên kiểm tra kĩ lại tín hiệu nhận lệnh mã hóa của cảm ứng trên da rồi tín hiệu vi xử lý, đến tối mịt kết quả vẫn là con số không. Nguyên thả đồ đạc ra nằm nhoài trên nền gạch men, mơ màng, chắc có lẽ xem lại lý thuyết, có lẽ nào sai từ khâu lý thuyết? nhưng lý thuyết cũng được máy tính kiểm tra rồi mà! Một chú đom đóm bay vào nhà lượn mấy vòng rồi lại bay ra. Chà, chú đom đóm này muốn tìm gì trong nhà này đây nhưng không thấy phải bay ra, bay ra cái màn trời đen ngòm ấy với cái ánh sáng nhỏ nhoi của mình là tia hy vọng duy nhất cho cuộc hành trình xuyên đêm tối của chú ta. Ha ha…ít ra mình cũng nên học hỏi những loài tầm thường ấy. Một tia hy vọng nhỏ thôi. mình sẽ thức thêm một chút nữa xem lại lỗi lý thuyết, một niềm tin bé nhỏ ấy cũng làm con người dâng trào sức sống mãnh liệt. Edison xưa chẳng phải đã trả giá cho phát minh bóng đèn sợi đốt qua 100.000 lần thử nghiệm ấy là gì. Bỗng âm thanh nối tiếp nhau hú vang góc trời hình như từ nơi rất xa vọng về. Nguyên ngóng lại thì nhận thấy đó là tiếng hú đón giao thừa của tàu cá ở tận biển Long Hải. Rồi tiếp đến là tiếng nổ đì đùng của pháo hoa từ Bà Rịa sáng rực rỡ cùng đất nước chào xuân. Mọi người chút bỏ gánh lo âu cùng hòa chung niềm vui đại lễ với đất nước. Chẳng lẽ mình phải ăn tết muộn sao? Nguyên lấy điện thoại chúc tết Hương Trà.
Sáng thức giấc Nguyên lại bật người người dậy nhào vào chiếc bàn phím theo phản xạ. Nhưng chợt nhớ rằng hôm nay là ngày tết. Nguyên do dự rồi cuối cùng quyết định về nhà “Phải về nhà để đầu óc thảnh thơi hy vọng rằng sẽ cho mình cảm xúc để hoàn thành sự việc”
Ngày tết. Cả phố phương cùng rực rỡ lên với từng sắc mặt và quần áo diện trong mỗi con người. Tối đến tầm sáu giờ. Nguyên lấy thêm ít sách chuyên ngành ở phòng chị hai rồi chào gia đình và phóng xe lên Đất Đỏ.
Ban ngày bầu trời sáng choang, ban cho ta một nửa sự sống của thiên nhiên đang vận động, thiếu thốn đến nỗi ta phải mượn thêm giây phút nghỉ dưỡng của ánh trăng để làm việc. Mỗi giây trôi qua là một sự thẳng thừng dứt khoát không nhân nhượng của thời gian với bất cứ ai sao lãng, cũng chẳng ban cho ai chút ân huệ nào nếu quý báu nó như sinh mạng của mình. Cái ân huệ lớn nhất của ai yêu quý nó chính là làm chủ được nó, đồng nghĩa với việc làm chủ được sự vận động của thế gian theo sự sắp đặt thời gian trong tầm tay.
Xem lại lý thuyết dò vào bản thiết kế. Cái mấu chốt cuối cùng trong vùng này đã được khoanh lại và nó có thể sẽ lộ ra ngay cái khúc mắc bấy lâu nay. Kiểm tra thêm một lúc nữa, bí ẩn càng thể hiện rõ. Nguyên khẳng định chắc chắn “Đây rồi!” và thủ phạm được chỉ điểm trong tầm kiểm soát nhỏ hơn, nhưng lạ thay tín hiệu vẫn phát ra bình thường mà. Rốt cuộc nó có lỗi từ cái quỷ gì đây! Cái sản phẩm này giờ đây không chỉ là sự khám phá mà nó là một đối thủ đáng gờm, thích đùa cợt.
Một lần nữa Nguyên buông tay ra mệt mỏi miệng thầm thì.
Chị hai ơi! Em xin lỗi! Em không thể hoàn thành được cái trách nhiệm này rồi!
Trong mơ. Một tiếng cười phát ra từ cái bàn phím quái ác lộng vang căn phòng. Tiếng cười cứ vang nên lanh lảnh mỗi lúc một cách đáng sợ, khiến Nguyên chới với trong sự mệt lả và cô đơn bao chùm không gian. Nguyên cảm thấy có lẽ giờ đây mới là sự đấu trí tay đôi thật sự với nó. Cái bàn phím ấy núp bóng sau sự che chở của cái màn đêm vô tận như thách đố, giương oai với Nguyên rằng “Đừng hòng khuất phục được tao! Đừng hòng mong muốn áp đặt vào tao bằng cái linh hồn rẻ tiền của dòng điện mà bắt tao phải hóa thân làm nô lệ cho con người. ha..ha..” Tiếng cười lanh lảnh lại vang lên trong sự thách thức ghê rợn ấy.
Bàng hoàng bật tỉnh giữa giấc mơ u ám. Sự cô đơn lại bao chùm lên cái không gian tĩnh mịch. Nguyên liếc nhìn sang cái sản phẩm ấy. “Vì mày, vì cái lời thách thức ấy mà cái màn đêm bao la che chở cho cái bí ẩn cứ rằng xé sự nỗ lực của tao, đến giấc ngủ cũng chẳng lành. Vì mày mà giấc ngủ của tao bị dày vò. Thôi được! Tao sẽ thức trắng đêm nay cùng mày, còn hơn để mày dày vò giấc ngủ của tao!” Lọ mọ thêm một chút nữa, rồi một chút nữa thôi. Sự kiên trì kéo lê dũng khí của Nguyên trầy trật qua bóng đêm. Thoắt cái nó đã ngốn mất vài ba tiếng, đôi mắt hoa lên, Nguyên lờ mờ phát hiện ra điều gì đó bất ổn ở bộ phận thu tín hiệu. Một lỗi mấu chốt nữa của vi mạch được phát hiện ra.
Nguyên nằm lăn ra nền nhà thiếp đi trong giấc mộng rồi lờ mờ hình bóng chị hai hiện về. Lời của chị cất lên sáng chói, dũng mãnh như con người chị, át đi cái sự âm u cô tịch trong đêm “Cố gắng lên em! Thành công sắp đến rồi! Cái phút giây căng thẳng này là chúng ta đang đấu tranh đấy! Đấu tranh để sinh tồn, để vật lộn giữa danh giới của kiếp thú và người, đánh bật cái hèn hạ tầm thường ấy đi bằng tư duy sáng tạo, để chứng tỏ sự thống trị của bộ não con người nằm trong cơ thể con người. Đừng để cái bộ não mang bản năng tầm thường của loài cầm thú ngự trị trong đỉnh cao chúng ta. Cố gắng lên! Sắp thành công rồi! Chúng ta sẽ hân hoan được làm người đúng nghĩa là người và thật sự trưởng thành rồi đấy em à! Nào cố nữa nên em!”
Nguyên lại bật tỉnh dậy một lần nữa. Trời đã mờ sáng, lời chị hai vẫn vẳng bên tai. Hồi xưa chị có nói “Tôi thấy mình là loài vật khi xa đà vào ăn chơi, thấy mình tập làm người khi đang lao động và thấy mình thật sự là người khi cười với thành quả lao động” Ôi! Với chị, cái sự nghiệp làm người gian nan và cao quý đến thế sao! Linh hồn chị còn vất vưởng quanh cái công trình của sự nghiệp làm người dang dở. Chắc chị đau khổ lắm khi muốn được làm người mà chưa đạt. Cái sự nghiệp đang đòi trỗi dậy làm người của chị cuốn lấy mình và sự thành công của mình sẽ có một nửa linh hồn của chị. Chắc chị muốn thúc giục mình hãy cố gắng nên với cái công trình chị gởi gắm tâm huyết, để việc kí gởi chút thân phận làm người của người từng sống được toại nguyện, linh hồn chị được siêu thoát chăng.
Ngày nối ngày. Đêm lại nối đêm.
Thức thêm chút nữa thôi! Chiếc đồng hồ tí tách cần mẫn cũng đang làm việc không biết mệt mỏi. Nó chỉ có làm việc đến hơi thở cuối cùng của giọt năng lượng hoặc không làm việc nữa chứ không có chuyện lề mề, than vãn vì trách nhiệm nặng nề của nó phải nhắc nhở đúng thời gian. Cố gắng thêm chút nữa đi!
Mùi hoa cà phê đang nở, thoang thoảng giống vị hoa ngọc lan của nhà mình. Cả vườn hoa đang ban thưởng cho ta những giây phút cần mẫn của người biết thức để chờ đến phút thăng hoa về đêm của vạn vật. Ân huệ của đời ưu ái cho ta đến vậy sao! Hãy thức thêm chút nữa cùng vạn vật chung niềm vui ấy.
Bao ngày thâu đêm cùng vạn vật trong vườn thấm nhuần triết lý sống của kẻ trong bóng tối vẫn hì hục lao động với khát vọng vươn đến ánh bình minh. Cũng như ta đây, ta đang điên cuồng ở chốn bức bí chưa có lối ra, chờ điều vinh quang sẽ đến ở cái niềm hy vọng nhỏ nhoi mỗi ngày và ta tin sẽ thành công trong cuộc chinh phục gian khổ này. Thức thêm chút nữa!
Thủ phạm cuối cùng lộ diện là đây! Nó bị hỏng một con điện trở của đường vào bộ giải mã, dẫn đến sai mất dòng của tín hiệu. Ra là vậy! Luật quốc gia, luật quốc tế và nếp nhà. Bạn đến thành Roma bạn phải sống theo cách của người Roma, vào nhà ai thì phải nhập gia tuỳ tục. Muốn sáng chế trước tiên phải thông luật chi phối cơ bản của vật chất, đó là vật lý, nó không thể là cái máy khi chưa tuân thủ luật pháp thiên nhiên.
Ôi! Thiên nhiên! Người đã sắp đặt cả rồi! Phát minh là người thợ lắp ráp tài ba theo sự định sẵn một cách vô hình của thiên nhiên.
Nguyên sửa lỗi lại một cách cẩn thận mà trong lòng nôn nao như sợ hỏng mất giây phút về đích. Xong. Nguyên rợn tóc gáy nhìn lên màn hình chờ đợi và hoảng hồn thấy tín hiệu bị mất trầm trọng hơn.
Trời ơi! Nó sinh thêm bệnh! Đừng đùa quá lố như vậy chứ! Nguyên nóng bừng lên trong tức giận, lồng ngực như muốn nổ tung, tinh thần ức lên muốn khóc sau những trò vờn quái đản của vi mạch. Nén lòng lại, một lúc sau Nguyên kiên trì kiểm tra lại.
Ôi! Trời ơi! Nó bị hỏng con IC 28 chân bởi con trở mới nãy làm nó sốc điện. Liệu sửa xong nó có sinh thêm lỗi quái quỷ nào nữa không đây!
Đã bốn giờ sáng rồi! Đêm nay ta lại vẫn chưa ngủ đựơc, chỉ còn một giờ nữa là sẽ thấy rạng đông và gà sẽ gáy. Hôm nay là ngày thứ mấy ta thức gần trắng đêm rồi! Cái mùi mồ hôi từ lưng áo nồng lên nhơm nhớp, hoi hoi, mặn mặn, Nguyên cảm thấy như có con mắt Accimet đang nheo nheo nhìn mình soi mói ở đâu đó trong góc phòng rồi he hé cái miệng có vài chiếc răng sún, rung rung hàm râu lún phún cười hóm hỉnh rằng “Đừng quá đam mê eureka mà bắt trước sự dơ dáy như lão chứ!” Nguyên run bàn tay bởi thiếu ngủ nghĩ đến thay con IC đó mà muốn nản bởi sự phức tạp của nó. Bỗng một đốm sáng lập lòe trên cao hiện hình con đom đóm rất sáng bay đến lượn vài vòng trước mặt Nguyên, Nguyên chưa từng thấy con đom đóm nào to mà sáng như vậy! Nguyên thì thầm “Có phải chăng đó là hồn chị hai?” Vừa dứt xong lời suy nghĩ con đom đóm bay đậu lên cổ tay Nguyên và chớp sáng như một lời động viện thúc giục cậu ta hãy cố gắng lên, còn chiếc máy thì cứ tậm tịt như muốn trêu ngươi, cào xé cái sinh lực hao mòn của Nguyên. Biết mình phải làm gì và sau một lúc định thần Nguyên đến chiếc máy và tiếp tục công việc. Con đom đóm bay lên đậu vào vỏ hộp máy tính và liên hồi chớp giật những quầng sáng. Một chân con chip được hút chì rồi chân thứ hai được giải phóng. Công việc được Nguyên tỉ mỉ đến tuyệt đối cho đến chân thứ hai tám được giải phóng và bị rút khỏi bo mạch và được thay thế bằng con IC khác. Đến lượt hàn chì, nguyên tắc hàn chân IC cũng đòi hỏi một nghệ thuật, hàn cách điểm tập chung để chánh sự sự sốc nhiệt sẽ làm hỏng IC. Chỉ có vậy thôi nó lại ngốn mất một tiếng rưỡi rồi! Con đom đóm vẫn đậu trên vỏ hộp máy tính lập lòe, Nguyên cảm thấy như nó phát ra cả tần số sóng âm của thiếu nữ kích thích tâm hồn Nguyên, cảm thấy như có một động lức lớn cạnh bên và trong lòng cứ nao nao rạo rực. Thế rồi cần mẫn đến cái chân cuối cùng cũng được hoàn thành! Con đom đóm lóe sáng hơn lên hơn như một tiếng hô. Nguyên cũng xúc động gắn vào bộ nguồn và chuẩn bị vội vàng kích hoạt với câu thì thầm và lòng hứng khởi “Hà…hà…xong rồi...! Được không đây...! Để xem!” với đôi tay run run thao tác rộn ràng nhưng bỗng trong thâm tâm Nguyên khựng lại bởi một lời nhắn nhủ giữ chặt bàn tay Nguyên.
Hãy bình tâm! Hãy hít vào lồng ngực thật sâu và thở ra thong thả, đừng xúc động! Đừng vội vàng! Nhẹ nhàng thôi! Thật nhẹ nhàng, khoan thai và độ lượng! Nếu mình là kẻ chiến thắng và chuẩn bị tinh thần ngồi lại một chỗ để chiêm nghiệm, nếu nỡ thất bại xảy ra. Hãy thật bình tĩnh!
Nguyên ngước nhìn sang con đom đóm đang tiếp tục nhá sáng liên hồi như một lời ra hiệu “Hành động đi!” Nguyên quyết định kích hoạt. Nghẹn thở nhìn lên màn hình, mình mẩy hồi hộp, run rẩy, tròn xoe đôi mắt nhìn lên sau vài giây máy báo hiệu “Đã nhận tín hiệu thiết bị ngoại vi” rồi bỗng màn hình nhảy tứ tung lên mười kí hiệu gõ lệnh. Nguyên lắc tay trái năm kí hiệu cũng lắc đi, lắc tay phải năm kí hiệu còn lại lắc theo. Chập kép hai ngón cái và trỏ màn hình hiện ra bàn phím ảo, chập kép lần nữa bàn phím biến mất chỉ hiện ra một con trỏ thao tác chuột.
Oa…..Thành công rồi...........! Thành công rồi..........!
Ánh bình mình le lói từ phương đông xuyên qua tầng lá xanh rậm rạp, chạm yếu ớt đến từng nóc nhà, bỗng bị hất tung về tám hướng bởi tiếng hô vỡ trời từ một tiếng cười gào nên. Nó phá tan cái rặng cây um tùm, đẩy tung các bức tường râm bụt giao nhau bằng ngõ sắt, lướt qua những con đường nham nhở đất đỏ bụi mù rồi vỡ tan ra theo các ngả đường. Cánh cửa bị đẩy tung ra, một hình bóng chạy lòng vòng trước sân um tùm cây trái với tiếng hô liên hoàn “Thành công rồi…..!” như một người điên.
Ha...Ha…Ha…Bàn phím không gian ơi! Tao đã chinh phục được mày rồi! Đồ cứng đầu cứng cổ, mày, chúng mày, anh em chúng mày là một lực lượng đông đảo nằm nấp bóng trong khu rừng vật lý bạt ngàn chưa được khai phá, bởi thế gian thiếu vắng những con người không đủ dũng cảm mang theo những hành trang toán học đi vào rừng sâu vật lý đúng không? Được rồi! Hãy đợi đấy! Tao sẽ khai phá nơi hoang vu ấy và lôi cổ từng thằng ra làm bề tôi quý tộc cho cuộc sống vương giả của văn minh loài người. Chờ ấy đi! Khoa học không thoát khỏi tâm hồn của kẻ chót phải lòng với khoa học đâu! Ha…ha…ha…
Hà…hà…tiếng cười đục dần cùng với sống mũi cay, nước mắt của một chiến công đầu tiên nhòe trên khuôn mặt. Con đom đóm bay thêm vài vòng trước mặt Nguyên rồi khuất bóng bên ngoài. Nguyên nhìn theo con đom đóm như một lời chào tiễn biệt một linh hồn siêu thoát, hoàn thành một sứ mệnh cát bụi tình xa. Nguyên thì thầm câu thơ tuyệt mỹ của Tố Hữu mà giờ đây mới hiểu hết ý nghĩa.
Yêu biết mấy, những bước đi dáng đứng
Của đời ta chập chững buổi đầu tiên
Tập làm chủ, tập làm người xây dựng
Dám vươn mình cai quản lại thiên nhiên!
Yêu biết mấy, những con người đi tới
Hai cánh tay như hai cánh bay lên
Ngực dám đón những phong ba dữ dội
Chân đạp bùn không sợ các loài sên!
Nguyên mệt lử, nằm nhoài xuống nền nhà rồi ngất đi trong giấc ngủ. Chị hai lại hiện về với đôi mắt hiền từ sáng lên một vẻ đài các của trí tuệ đánh chìm sự ấu yếm của Nguyên trong đấy. Từ đôi mắt ấy Nguyên lại nhìn rộng ra vầng trán, sống mũi, bờ môi. Ồ! đó là khuôn mặt Hương Trà mà hai người vốn có đôi mắt giống nhau. Nàng đang mời gọi Nguyên bằng nụ cười rất gợi để ban thưởng cho cái chiến công, cậu tiến gần lại, gần lại, đôi mắt dễ thương ấy từ từ nhắm lại và… ngẩng lên. Một cơ hội tuyệt vời cho Nguyên nhận lấy! Tại sao người con gái hay nhắm mắt vào lúc này nhỉ? Vì người con gái không muốn phòng thủ nữa, họ nhắm mắt là đã buông vũ khí và mặc cho người con trai làm chủ thế trận. Đôi mắt của con gái sắc như lưỡi dao ấy! Nguyên có thể ngụm được làn môi hồng ấy ngay bây giờ, nhưng Nguyên muốn ngắm nhìn, nhìn thật gần, nhìn rõ từng chi tiết lỗ chân lông trên làn da trắng óng ấy của nàng, chuẩn bị hôn lên đấy. Người con trai chưa biết gì về con gái chỉ cần tiến lại hôn lên môi, à không, hôn lên má, không phải, hôn lên tóc nàng thôi cũng là một sự nghiệp quá sức mình. Khuôn mặt Nguyên ròng ròng từng giọt mồ hôi nhễ nhại hồi hộp run rẩy tiến gần lại. Bỗng đôi mắt đó mở ra như một lưỡi dao tuốt khỏi vỏ chỉ về Nguyên, rồi cả khuôn mặt trở về hình hài của chị hai. Nguyên giật mình lùi lại quay đi. Ôi! Con mắt ấy mang hai linh hồn sao? Có lẽ vậy nó trong hai thể xác mà!
Em bối rối điều gì vậy? Chị hai nhíu mày hỏi.
Em mới thấy cô bạn gái, người ấy có đôi mắt rất giống chị!
Mắt rất giống chị! Chị hai hô lên ngạc nhiên. Hi…hi…dễ thương như chị không?
Ai cũng dễ thương hết.
Em thích cô ấy không?
Thích chứ!
Em yêu cô ấy không?
Cũng yêu! Ngập ngừng
Hôn cô ấy chưa?
Trời! Ai mà dám!
Sao em thích cô ấy?
Vì cô ấy có con mắt giống chị!
Thích cô ấy chỉ vì con mắt giống chị thôi sao?
!!!. Nguyên ấp úng không biết nói gì.
Đôi mắt của chị dành cho em là đủ rồi! Em yêu người khác đi!
Tại sao vậy?
Chị nghĩ không tốt! Vậy thôi! Rồi chị tan dần vào lớp sương, có lẽ đây là lần cuối chị em gặp nhau.
Chị hai ơi…!chị hai…! chị hai…! Nguyên bật tỉnh dậy.
Linh hồn ấy đã siêu thoát, người đã đốt cháy ngọn lửa khoa học trong Nguyên.

3
Ngày ấy! Chị đang lắp ráp mô hình bàn phím không gian. Trong lúc bất cẩn và không dùng găng tay chống giật, khiến cho lúc mạch hở của điện nguồn rò rỉ phóng ra. Quá bất ngờ chị giật mình ngã bật người ra sau, không may đầu va vào cạnh của chậu kiểng và ngã gục ra sân bất tỉnh. Lúc sau mẹ trong nhà đi ra mới phát hiện và đưa đi cấp cứu. Nằm viện sau một tuần vết thương đã lành, bác sĩ cho về nhưng khuyên gia đình tránh để xúc động vì thần kinh chưa ổn định. Trong một tuần cả nhà lo lắng không để ý gì đến điện thoại của Lan Anh đã hết pin và nằm một góc trên phòng nên mọi liên lạc của Lan Anh đều bị cắt đứt. Nguyên phát hiện ra điều đó và cắm sạc cho điện thọai của chị và sau mười phút đã gặp cuộc gọi đến từ anh Đăk.
          - À em hả? Sao cả tuần nay anh gọi cho chị em không đựơc vậy?
          - Chị em bị chấn thương thần kinh cả tuần rồi nay mới đựơc về anh ạ!
          - Tại sao mà bị vậy em?
          - Vì cái công trình “để đời” gì của chị ấy đấy!
          - Trời ơi! Đến nỗi vậy sao? Nói chị cứ yên tâm dưỡng bệnh mai anh sẽ đến thăm ngay nhé!
          Thế rồi! Ngày hôm sau anh đến và đó cũng là ngày ra đi của chị. Cái mô hình này là kết tinh trí tuệ của chị hai, với bộ óc tầm thường của mình nó đang là một thứ vô tri nằm trơ vơ trong kho chứa sao? Con người mình không hiểu nổi cái giá trị của trí tuệ sao? Chị hai đã ra đi chẳng lẽ cái sản phẩm này cũng chung số phận đó? Rồi chỉ được nằm đây trong vài ngày nữa bởi cái kỉ niệm cố tình được lôi léo lại rồi có lúc cũng phải bị vào thùng rác làm đồ phế thải một cách vô vị! Không được! Phải làm sống lại! Phải để cái dấu ấn đó của chị minh chứng một điều rằng chị đã từng sống, một cái sống đúng nghĩa trên đời này! Chị đã từng cách tân một triết lý rằng “Tôi sẽ cúi đầu trước thiên tài có bộ óc vĩ đại, tôi quỳ gối trước thiên tài có trái tim vĩ đại, tôi sẽ tiếp tục dấn thân vào những sự nghiệp các ngài đã thất bại
          Nguyên mở nhật kí chị hai. Tìm tới những trang thời kì đầu bước vào đại học.
          Ôi! Thanh niên là gì vậy? Là những chiến binh đầy tự tin với sức mạnh và trí tuệ của mình, họ xem bản thân như một vẻ kiêu xa của thời đại.
Thanh niên là những kẻ non nớt nhưng đầy sung mãn, muốn thống trị thời đại bằng tài năng, ngọn lửa trong thân xác ấy đang bừng cháy hứa hẹn những mùa vàng của trí tuệ.
Hội tụ ở đất học này họ đang mong lấy chữ đi để làm hành trang cho khát vọng dời non lấp biển.
Mỗi con người khát vọng dù lớn lao hay tầm thường đều mong muốn tạc vào thời đại một dáng đứng Việt Nam. Họ đang tràn đầy nhựa sống, đang cùng cộng hưởng tiếng vọng khí phách của lớp trẻ xưa đòi trưởng thành đòi tung cánh trên bầu trời tươi đẹp cùng tiếng ve ngân vang gọi hè.
Hòa cùng niềm vui trong cái khát vọng hực hồi của tuổi trẻ ấy! Nhân một lần đi nghe thuyết trình về một công ty điện tử với trang thiết bị hiện đại, môi trường làm việc năng động tự do, sẵn sàng chắp cánh cho các ý tưởng, tạo điều kiện gởi gắm niềm tin ở các sinh viên trẻ muốn khẳng định mình. Duyên may ngày hôm đó thật là tuyệt. Ôi! Nhà diễn thuyết thật dễ thương! Mình chăm chú quan tâm đến từng cử chỉ ở anh chàng diễn thuyết chứ không quan tâm đến nội dung lời mời hấp dẫn từ nhà doanh nghiệp và lâu lâu thấy anh ấy hướng về mình nở nụ cười yêu ơi! là yêu! Nhưng thật sự mình lại quan tâm đến cái yêu của nhà diễn thuyết hơn quan tâm đến anh chàng diễn thuyết ấy vì mình vốn là dân kỹ thuật mà. Đó là phương tiện giúp anh thuyết trình. Tội nghiệp nhà diễn thuyết mỗi khi cần chuyển chủ đề sang chuyên mục khác thì công dụng cái remote của anh ta quá đơn điệu, không giúp anh làm chủ thế trận được mà phải đến gần chiếc máy tính để làm thủ tục đó, bất tiện vô cùng. Và cũng vì thủ tục rườm rà đó đã làm giảm sức hấp dẫn, mạch cảm xúc cùng vẻ mỹ thuật của bài thuyết trình. Vì vậy mà ý tưởng bàn phím không gian ra đời từ đấy! Nếu có nó ta sẽ làm chủ khoảng cách, không bận tâm khi quá phụ thuộc vào phím và chuột. Bộ óc của mình run lên xuyên suốt buổi diễn thuyết khi ý tưởng đã hình thành.
Trăn trở với ý tưởng bàn phím không gian ấy. Mình đã lục thông tin trên mạng và đựơc biết từng có đơn vị thực hiện những việc giống ý tưởng của mình như ở trường đại học Carnegie Mellon làm ra hệ thống Skinput điều khiển màn hình máy tính trên da. Các nhà phát triển game của Mỹ đang phát triển thêm thiết bị điều khiển cảm ứng chuyển động ở máy Wii. Những cách đó cũng hay nhưng nhược điểm là chi phí quá cao. Riêng hệ thống Skinput phải gánh theo một chiếc máy chiếu mini đã đội lên cái giá khủng khiếp rồi làm sao phổ biến toàn cộng đồng được!
Hai tuần sau khi tìm hiểu. Mọi thông tin mình đã trao đổi với bạn bè người đầu tiên mình thổ lộ nghiêm túc là anh bạn cùng lớp nổi tiếng với tài năng phân tích ý tưởng. Chỉ cần đưa ra ý tưởng là anh ta mổ xẻ ngọn nguồn của mạch điện và độ phức tạp của vấn đề hầu như cách phân tích của anh ta đều có xác xuất gần đúng. Góp ý của anh ta là ý tưởng của mình hay nhưng sẽ gặp vấn đề linh kiện ví dụ loại IC tích hợp bốn tầng silicon, đảm nhận từng vai trò xử lý thông tin đó rất khó tìm tại Việt Nam, và cái vấn đề lớn nữa là độ nhạy của cảm ứng và độ bền trong thời gian sử dụng rất dễ tổn thọ bộ phân đó. Anh ta bàn thêm với mấy người khác trong nhóm thì mình nhận thêm lời dọa rằng. Hơi khó để mơ đến nó vì trình độ chưa cho phép. Một cô nàng thì cười nhạo nói rằng “Sản phẩm của mình dùng để múa bên máy tính” Tất nhiên rằng cô nàng nói vậy cũng chẳng sai tí nào.
Một tháng sau. Mình đã nhận được đầy đủ các lời khen chê khi nhận phản hồi từ internet và những người bạn cùng lớp.
Ba tháng sau. Những lời ủng hộ cho phép mình hiểu rằng nó hoàn toàn có khả năng thành hiện thực và khả năng sản xuất đại trà giá rẻ, kinh tế trong cộng đồng. Mình đã chính thức bắt tay vào nghiên cứu thiết kế trên phần mềm, có những chi tiết làm thử trên phần mềm được nhưng có những thứ không thể làm vậy được như cảm ứng sự khuyếch đại từ cơ da.
Mình đã bắt tay vào nghiên cứu thật sự. Bấy giờ mới phát hiện ra một điều rằng, kiến thức còn yếu và linh kiện để lắp ráp thì không có bán tại Việt Nam. Nhưng chẳng sao, đó là điều kiện rất lý tưởng để cho mình tự dung nạp kiến thức và biết khả năng của mình đến đâu. Còn linh kiện sẽ tìm được người mua bên nước ngoài về.
Mình có bạn ở trường đại học công nghiệp IV. Nhân dịp các sinh viên kỹ thuật trường đó sắp sang Malaisia dự thi bàn tay vàng Asian, mình đã gặp gỡ và nhờ mua.
Những con chip được mua từ Malaisia về nó mắc hơn mình tưởng. Làm hao hụt một lượng ngân sách đáng kể của mình và lại đang trong thời kỳ thi cuối môn và mình lại nằm trong nhóm chế tạo Robocon của trường nữa, nên sự quyết tâm của mình càng cần phải nỗ lực hơn. Nỗ lực này hoàn thành gian nan khác tái diễn. Mình lại gặp phải vấn đề xưa nay vẫn vậy là thiếu kinh phí nghiên cứu, khiến cho chi tiêu phải rè sẻn, mệt mỏi như không thể vượt qua. Công việc của mình trở lên trì trệ và có cảm tưởng bị đổ vỡ. Chẳng có đơn vị nào chịu bỏ một khoản kinh phí bé nhỏ để giúp đỡ mình. Đến thầy trưởng khoa rất yêu mến các nhân tài cũng phán rằng “Nhà trường chỉ chấp nhận tài trợ nghiên cứu khi sản phẩm đã có thành công nhất định chứ không chấp nhận trên ý tưởng”. Rồi kỳ thi robocon cũng kết thúc và mình có thêm một người bạn tâm giao. Tình yêu của anh ấy giúp cho mình thêm sức mạnh và rồi công việc của mình đựơc nghiên cứu trở lại. Mình đã đi làm thêm ở một nhà hàng Ấn Độ để lấy tiền nghiên cứu. May mắn với lợi thế tiếng Anh của mình dễ làm khách vừa ý nên mình có khoản tiền bo ưu ái hơn những người khác, cao hơn mức lương rất nhiều. Sau sáu tháng làm mình đã giải quyết xong vấn đề tài chính cho nghiên cứu.
Kì nghỉ hè này mình phải ở lại Vũng Tàu để lắp ráp cho xong mô hình. Vậy là năm nay mình phải nỡ hẹn với chiến dịch mùa hè xanh tại mặt trận Tây Ninh. Nơi đến trong kế hoạch năm nay của trường mình. Có người thì đi du lịch, người đi làm và có một người bạn cùng lớp cũng ở Vũng Tàu với mình hứa cùng mình lắp ráp cho xong mô hình nhưng rồi lại có kế hoạch về quê ngoại Cà Mau đến hai tuần lận. Vậy là chỉ còn mình với cái mô hình khô khan ấy…
Nguyên trào nước mắt trên trang nhật ký đó. Giờ Nguyên mới hiểu cái ý tưởng mô hình quái đản này mà chị hai mình đánh đổi bằng bao nhiêu nỗ lực và ngay tính mạng của mình! Không được! Phải làm sống lại mô hình này. Đó là một minh chứng hùng hồn chứng tỏ sự tồn tại của chị trên đời. Chị vẫn còn đây! Còn đây trên thế gian này, không ai muốn mình đã chết cả, dù là đã tan như làn khói, hòa vào đất. Dù đã chết cũng không ai muốn rằng mình đã chết, đó là khát vọng sống của linh hồn bất diệt. Ta không thể thấy người đã khuất nhưng người đã khuất vẫn hiện hình bên những dấu ấn của những gì còn lại cho đời.

4
Ánh trăng êm đềm giữa biển trời mênh mông, thả xuống những hạt châu vàng óng, bị những con sóng lao nhao trườn tới như một bầy cá hổ, cắn vỡ loang lổ trên mặt nước. Đinh Đăk tựa cằm nhìn ra biển như đang thì thầm với Lan Anh.
          Em sinh ra từ thành phố biển, linh hồn em cùng chút dư vị của làn da đã tắm, ngâm trong nước nhào nhuyễn cùng muối tan ra cùng bọt biển. Vẫn còn đó hơi mặn của em hiện ra trong tiếng thì thầm của gió biển thổi vào.
          Từ lúc nào em mới cảm nhận ra Vũng Tàu là nơi xinh đẹp đến thế!
          Bao nhiêu lần! Em đứng trên đỉnh núi lớn nhìn về hướng đông, thu vào tầm mắt cả một thành phố đang chuyển mình nhộn nhịp. Thấy bờ biển Long Hải nối liền mạch đất của Tổ Quốc. Trườn theo dốc núi lớn đổ về hướng đông nam là núi nhỏ có ngọn Tao Phùng. Từ ngọn Tao Phùng nhìn ra biển mới thấy hết cái địa thế tuyệt vời của nó. Tượng ngài Giêsu cao nhất thế giới rộng mở cánh tay hai mươi mét nhìn ra biển xa, Nghinh Phong như mũi một con tàu đâm sóng ra khơi. Liếc qua trái liếc qua phải cũng chỉ biển và biển bao la xanh biếc một màu hòa lẫn với bầu trời xanh mênh mông dào dạt như thầm ý rằng lòng chúa bao la, luôn rộng mở bao dung với chúng sinh. Đứng trên vai tượng Giêsu nhìn ra biển theo mũi Nghinh Phong, cảm thấy lòng nhẹ như một sự siêu thoát giữa đời thường.
          Từ ngọn Tao Phùng chảy xuống tám trăm bậc đá xô vào các gốc sứ tràn xuống đường Hạ Long. Con đường đẹp nhất Vũng Tàu như thân một cô gái mềm mại ôm sát chân núi, nằm nhoài mé biển. Năm 2006 bão tố đổ bộ làm rung chuyển đất trời, biển và núi nhùng nhằng như muốn vòng tay giữ lấy từng khúc đường thơ mộng ấy. Nghìn thu nay, biển khơi như một tấm quạt khổng lồ, thổi tan đi cái nắng oi ả của trưa hè, dung hòa cái lạnh lẽo giáp xuân từ bắc tràn vào, khiến cho Vũng Tàu luôn giữ được một vẻ ôn hòa đằm thắm đặc trưng của đất miền nam vốn rất thanh bình này!
          Nơi ấy đầu tiên là ngày nào em ngự trị trên cái tầng cao, cảm nhận đất và mây hoà quyện quanh mình. Những con đường quen thuộc lá vàng xào xạc rụng rơi và hạt mưa thấm ướt tà áo trắng tinh khôi trong những chiều hè em dạo bước rong chơi. Tất cả chỉ còn lại hơi ấm bên gốc cây em tựa mình, cái bóng ẩn sau lưng em dưới ánh mặt trời chang chang đã tan dần vào một chiều trong quá khứ và hơi lạnh của biển khi đêm về. Để lại đây nỗi mong chờ khắc khoải của bờ cát nhớ dấu chân ai và tình yêu ở lại đang trong độ xuân thì nồng thắm. Tất cả gói trọn lại bằng những dòng nhật ký dang dở đã vội vã lật cho qua mau một kiếp người.
          “Hứa đưa em về Tây Nguyên chơi rồi, mà giờ thấy anh im luôn à!” Lời trách móc vu vơ đó của Lan Anh thôi! Vậy mà giờ đã thành lời oán trách thật cho lời hứa muộn màng của mình rồi!
          Họ biết nhau trong một buổi thi đấu Robocon tại sân vận động Phan Đình Phùng thành phố Hồ Chí Minh. Đinh Đăk là thành viên đội Robocon Đại Học Bách Khoa Đà Nẵng. Lan Anh là thành viên đội Robocon Đại Học Sư Phạm thành phố Hồ Chí Minh. Cuộc thi mang tên “Hào quang Phanxiphăng”
          Vào trận. Cả hai Robot từ điểm xuất phát tiến lên. Một Robot của Bách Khoa Đà Nẵng  đang leo lên dốc do Đăk điều khiển bỗng gặp phải một Robot cản phá do Lan Anh điều khiển chặn ngang bằng một cánh tay, nhưng độ cản thấp nên Robot của Đăk đẩy dịch được sự cản phá của Lan Anh. Hai Robot rằng co nhau, sự căng thẳng hướng vào một điểm khiến cho Đăk và Lan Anh nhận ra là họ đang chiến đấu với nhau. Lúc đó một Robot khác của Bách Khoa Đà Nẵng cũng nhào tới để cản phá Robot Đại Học Sư Phạm đang leo dốc, nhưng Robot Đại Học Sư Phạm rất lợi hại, luôn đẩy ra cánh tay gió phá tan được ý đồ cản phá của Bách Khoa Đà Nẵng. Biết không thể cản phá đựơc, Robot đó quay về đẩy lùi Robot cản phá của do Lan Anh đang điều khiển để cứu Robot của Đăk, Lan Anh biết ý đồ đã lui Robot về gần chân đỉnh Phanxiphang tung ra một cánh tay sát thủ về phía Robot cản phá của Bách Khoa Đà Nẵng và bật ra hàng chông, Robot Bách Khoa Đà Nẵng chết ngắc giữa đường. Xong Lan Anh vòng cánh tay thứ hai vắt ngang con dốc, lần này lực cản mạnh khiến cho Robot của Đăk đang điều khiển phải khựng lại. Đăk hoảng hồn nhìn sang Lan Anh, Lan Anh nheo mắt nhìn Đăk khiêu khích. Phần thắng nắm chắc trong tay Đại Học Sư Phạm. Bất ngờ Robot của Đăk gấp chân lại dồn trọng lực ra sau và lăn qua cánh tay cản phá của Lan Anh và nhanh chóng đặt hòn châu rực sáng lên đỉnh Phanxiphang đúng lúc cánh tay của Đại Học Sư Phạm cũng vừa với tới. Tiếng hô nổ tung sân vận động của đội Bách Khoa Đà Nẵng, họ ôm lấy nhau vui mừng chiến thắng trước sự thẫn thờ tiếc nuối của Đại Học Sư Phạm. Tỉ lệ thắng thua chỉ cách nhau một giây, lần này Đăk nhìn sang Lan Anh nhíu mày với vẻ đắc thắng Lan Anh cũng trả lời bằng nụ cười cảm phục.
          Màn thắng kịch tính ấn tượng đã chinh phục người xem và tâm phục của Đại Học Sư Phạm. Hôm đó Đăk chủ động làm quen với Lan Anh rồi họ có những cuộc trò chuyện rất thú vị bên nhau.
Em có cái tên mà rất nhiều người thích đặt, đến cả sân khấu cũng thích tên của em nữa! <sân khấu Lan Anh> Đăk dâng cảm xúc tán tỉnh Lan Anh.
Anh có hiểu tên em không? Em, Nguyễn Thị Lan Anh. Lan là loài hoa vàng sặc sỡ hoang dại, Anh là tinh anh, kết tinh vẻ đẹp, Thị nói chung là phái nữ, nhưng thị khi chưa có chồng thì được hiểu là con gái hay cô gái, còn khi đã có chồng thì được hiểu là đàn bà, Thị còn có nghĩa là giỏi việc chợ, đảm đang việc nhà như cô tấm. Vì vậy tên của em được hiểu một cách đầy đủ là: Cô gái họ Nguyễn có vẻ đẹp kết tinh từ nét hoang dã của hoa.
Rồi từ đó họ bắt đầu làm bạn nhau, họ đã quen nhau được bảy tháng. Sức mạnh tình yêu khiến cho Đăk một tháng một lần vượt tám trăm cây số từ Đà Nẵng đến Thủ Đức để gặp Lan Anh. Cả hai đã đưa nhau về Vũng Tàu trong dip 30 tháng 4 vừa qua. Đăk mong có ngày đưa Lan Anh về Đăklak quê mình để cưỡi voi tham quan suối Yokdol, thăm rừng Cát Tiên có dòng sông SêRêPôk hùng vỹ và ăn món cà đắng, cơm lam.
          Nghĩ đến điều đó khiến Đăk nhói tim.
          Đăk luôn bị ám ảnh mấy ngày nay khi nghĩ đến cái chết của người yêu.
          Hôm đó cỡ ba giờ chiều, chín giờ xe ôtô Đăk từ Đăklak đến Vũng Tàu ngay khi nghe được tin của Lan Anh bị chấn thương thần kinh. Vừa vào cửa nhà thì gặp Nguyên hốt hoảng chạy ra.
          - Anh mới tới hả? Em vừa chạy qua nhà hàng xóm một lúc ai ngờ chị em bỏ ra ngoài mất rồi! Chị đang bị thần kinh không chừng xe cán chết mất.
          - Chạy đi tìm chứ sao bây giờ! Chị có khả năng đi hướng nào?
          - Em không biết! Em sẽ chạy ra hướng ao nước tìm, còn anh ra đường cái kia tìm dùm em nha!
          Đăk chỉ kịp quẳng cái giỏ đồ trước sân rồi lao ra đường, đi một lúc bỗng Đăk thấy Lan Anh đang ở phía kia đường với cái điệu lơ ngơ. Đăk xúc động gọi to Lan Anh…! Lan Anh lặng người đứng yên lại và tiếng gọi thứ hai vang lên. Tiếng gọi quen thuộc của người yêu đánh động tâm thức của Lan Anh, Lan Anh hướng đầu về phía tiếng gọi và nhận ra người yêu, Lan Anh xúc động mất lý trí băng luôn qua con đường nhộn nhịp để đến với Đăk nhưng bất ngờ một chiếc xe ôtô lao tới, rồi một tiếng thắng gấp cháy phanh rê trên mặt đường. Đăk lao đến khụy xuống gào lên trong đau xót không dám tin vào cảnh tượng kinh hoàng ấy đã xảy ra.
          Ngọn gió hiu hiu từ biển thổi vào. Đăk như cảm nhận được cái ánh vàng quen thuộc của ánh trăng Tây Nguyên nhưng mang theo một chút dư vị của biển lộng vào Đăk. Chỉ có Đăk mới cảm nhận được ngọn gió Vũng Tàu có vị mặn mà của biển và loãng vị của ánh trăng.
          - Em nhớ chị hai quá anh Đăk à!
Đăk chợt giật mình nhận ra là ngồi bên cạnh mình suốt lúc đó đến giờ là Nguyên, em trai của Lan Anh.
          - Em rất thích nghiên cứu văn tự cổ phải không? Đăk hỏi.
            - Rất thích anh ạ! Em đặc biệt tò mò với các hàng chữ trên các đền, miếu, lăng tẩm và các văn tự còn lưu giữ tại gia của các nhà nho truyền thống và các viện lưu trữ quốc gia bằng tài liệu hán hoặc nôm. Nếu được dịch ra, nó sẽ bổ sung vào kho sử liệu của Việt Nam những điều vô giá và càng ngày có nhiều người nghiên cứu văn tự đó phát hiện ra nhiều điều thú vị như chủ quyền biển đảo của dân tộc, những ý tưởng đột phá của các ông vua trong việc quản lý quốc gia và cả những chuyện tình ái táo bạo mà được coi là điều cấm kị trong xã hội phong kiến.
          - Nhưng chị hai còn nói một điều đặc biệt khác về em nữa, em biết không?
          - Chị nói em là thằng siêu quậy phải không? Có lần em và chị đang đùa, chị đóng cửa không cho em vào, em đạp cửa rầm rầm đòi mở cửa. Đúng lúc chị mở ra thì em đạp vào cánh cửa nó đập vào chán chị hai sưng lên một cục, phải điều trị suốt hai tuần mới khỏi và đến sáu tháng sau mới lành hẳn vết thương.
          - Có chuyện đó hả? Đăk mỉm cười. Anh chưa từng nghe thấy, anh chỉ biết chị Lan Anh nói em rất có khả năng về khoa học tự nhiên. Vì chị em rất thích lắp ráp mạch điện tử chị hay lên mạng tìm hiểu học hỏi mọi người và chị ráp những mạch đầu tiên là tiếng chim hót khi trời bắt đầu sáng, tự động tạo mùi thơm lúc cửa phòng đựơc mở ra và điều khiển màu đèn theo cảm xúc…
- Đúng đấy! Căn phòng chị em như một căn phòng ng dụng công nghệ rất nữ tính.
- Chị còn nói nhiều lần chị đang mê mẩn và em hay tò mò xem và bị thích luôn những điều thú vị đó và chị chỉ cho em, em tiếp thu rất tốt và lắp ráp có khi xắc xảo hơn chị nữa nhất là sắp xếp đường dẫn bo mạch. Sau này chị em học và biết được bản chất, chị chỉ cho em các mạch cơ bản vậy mà em tính toán rất tốt hiểu vấn đề và có sáng kiến nữa. Có lần em tự tính toán và cho ra mạch điện tạo mưa rơi đa âm sắc rất sinh động để lấy cảm hứng thăng hoa cho thơ ca. Chị còn nói em còn có hàng bao ý tưởng rất độc đáo nữa thí dụ em muốn tạo ra không gian tối bằng phương pháp đèn chiếu 3D rất có lý. Chị rất tiếc nếu khả năng của em không đặt trong ngành khoa học công nghệ, nó rất cần sự sáng tạo và trí tưởng tượng rất phong phú nữa. Chị chỉ có nguyện vọng muốn em đam mê và theo nghành khoa học chị đang theo đuổi, chị hay tâm sự với anh như thế, nhưng sợ khó mà lay chuyển được em vì em đang có nhiều dự tính cho các công trình hán nôm phải không? Đợt rồi em cũng biết là chị đang thực hiện một ý tưởng mới đã ấp ủ hai năm, đó là dùng bàn tay cảm ứng để điều khiển màn hình từ xa, không biết thực hiện đến đâu rồi mà hy sinh vì nó! Đó là một ý tưởng không mới nhưng rất độc đáo, nhiều ưu điểm so với những sản phẩm đã có trên thế giới. Anh cũng muốn tham gia với chị nhưng tụi anh cũng đang có dự án làm hệ thống phát hiện cháy rừng, báo lũ qua mạng để trung tâm kịp thời xử lý. Anh và chị chỉ trao đổi bằng tinh thần động viên thôi em à! Anh tiếc quá! Công trình đó của chị không hoàn thành quả là phí phạm trí tuệ. Nói chung chị muốn em theo khoa học, nó cũng có thể giúp ích sau này cho công việc nghiên cứu khoa học xã hội của em mà!
          Đăk đẩy nhẹ cửa phòng của Lan Anh bước vào! Làn nước hoa hương bưởi Grapefruit flavor quen thuộc mà Đăk đã từng nghe trên tóc Lan Anh nhè nhẹ tỏa ra, khiến cho kỉ niệm của Lan Anh cứ ào ạt đổ về. Cảm tưởng rằng Lan Anh vẫn còn đây! Trong căn phòng còn nguyên hình người bóng cũ này và Lan Anh chuẩn bị bước ra từ nơi nào đó trong căn phòng, chào đón sự có mặt của mình. Đăk đảo mắt quanh căn phòng, chiếc bàn học quay về hướng đông đón cùng ánh dương thức giấc, bên tay trái của bàn học là chiếc kệ sách kê sát vách tường, trên đỉnh cao của kệ sách có một bức tượng đức mẹ Maria thuần Việt mặc áo dài, lấy ý tưởng từ đức mẹ La Vang, Quảng Trị. Đối diện kệ sách là chiếc giường ngủ, trên giường có những con thú bông với cái mặt ngây thơ đến dễ thương. Từ chân giường chạy thẳng tới chân tường kia được dán các bức ảnh thần tượng như ca sĩ Mỹ Linh, Đan Trường… và thần tượng khoa học Anhxtanh đang tròn mắt lè lưỡi và Maria Quyrie hiền hậu. Ở giữa các thần tượng nổi bật lên bức ảnh nghệ thuật của Lan Anh liếc con mắt cùng nụ cười và kiểu dáng rất ngổ ngáo kiểu teen. Bên cạnh đấy có một chiếc tủ đồ có gương, rồi bên bức tường đối diện hướng đông nhìn ra cửa sổ có dán hoa lá cỏ cây rất lên thơ. Đan xen với hoa cỏ là những tấm thiệp hình trái tim rất quen được dán rải rác lên. Đăk lật nhẹ ra một cánh thiệp thì thấy đó là những cánh thiệp có những dòng chữ mình đã gởi Lan Anh.
          - Anh cần lấy kỉ niệm gì trong phòng chị thì cứ lấy! Nguyên nói.
          Một căn phòng thật đẹp! Người đam mê điện tử tưởng trừng khô khan nhưng góc dành cho nữ vẫn là nữ. Tất cả sắp đặt một cách khéo léo và đẹp mắt trong căn phòng. Đăk hầu như không muốn lấy gì cả, mất đi một thứ như hỏng mất mạch của ý thơ. Tấm ảnh của hai người ở đó như vẫn còn bên nhau cùng tập nhật kí thiệp như vẫn còn vang mãi lời âu yếm bên bầu trời riêng đầy hoa cỏ. Đăk mở một tấm ảnh Lan Anh chụp nghệ thuật trong sổ ảnh đặt trên kệ sách to bằng khoảng một cuốn vở. Đăk ôm vào lòng một lúc rồi thì thầm “Về Tây Nguyên nghe tiếng gió với anh nhé!” Rồi anh chào cả nhà ra về!
          Đăk không muốn tiễn xe ra bến vì trạm xe cũng ở ngã ba Đông Xuyên gần đây thôi. Anh muốn đi dạo bộ ra đường. Muốn kỉ niệm cuối cùng của con đường mang đậm dấu chân người yêu quyện cùng tiếng gió và hàng cây con phố với những người quen thuộc, cùng nụ cười thân thiện nơi này để lại một dấu ấn sâu sắc nhất trong tâm trí anh lần cuối ở đất Vũng Tàu. Nơi đã có thêm một hình bóng đáng nhớ nữa trong anh.

              Mời các bạn xem phần tiếp theo của tác phẩm.